Cường mới 16 tuổi, vậy mà em lại đang là trụ cột của một gia đình 4 người. Cậu bé đã phải để lại sau lưng rất nhiều điều để gánh vác lấy trách nhiệm này.

 

Ngôi nhà gỗ đơn sơ nằm ven đường ở xã Ba Khan, huyện Mai Châu, Hòa Bình gần như chả có gì ngoài một manh chiếu trải trên sàn phòng khách, vài cái giường ở phòng trong, chăn gối cũ hỏng cả. Khỏi nói đến cái bếp tối om và cũng chẳng có chỗ nào gọi là nhà vệ sinh. Ngay trong nhà mà gió bụi vần vũ như ngoài đường.

 

Cường và mẹ đang xăng xái cân hàng bao tải khoai lang ở trước cửa nhà. Nhưng chẳng có bao nào trong số đó là của họ, họ chỉ đang cân thuê, mà việc này chẳng kiếm được là bao nhiêu.

 

Nhà Cường cũng có một mảnh đất nhỏ trồng ngô ở ngoài bãi, nhưng mấy hôm trước, chỉ một trận lũ đã cuốn phăng tất cả trước sự bất lực của họ. Việc này chẳng có gì là lạ ở vùng miền núi này.

 

Khó khăn cứ chồng chất lên lưng họ, nhưng cũng chẳng phải mới ngày hôm qua.

 

Mọi chuyện bắt đầu cách đây 9 năm khi bố Cường gặp một tai nạn giao thông nghiêm trọng khiến lưng ông bị thương rất nặng. Ông chẳng còn làm được gì ngoài việc nằm liệt trên giường. Như thể cái gánh nặng kiếm ăn cho hai đứa trẻ đang lớn và một người bệnh còn chưa đủ khó khăn, cách đây vài tháng, tình hình của bố Cường lại trở nặng hơn.

 

Sau nhiều năm cơ thể nằm bất động, thận của ông đã bị viêm nhiễm. Giờ thì tháng nào gia đình cũng phải đưa ông lên bệnh viện huyện để chạy thận nhân tạo. Thế là nợ nần lại thêm nợ nần.

 

Vì thế mà Cường đành phải bỏ học khi vừa tốt nghiệp cấp hai. Em làm sao tiếp tục đi học được khi mà bố nằm liệt giường với bao nhiêu bệnh tật, mẹ cũng ốm yếu còn em trai đang học tiểu học. Cậu bé 16 tuổi hiểu rằng đã đến lúc mình phải đối mặt với thách thức.

 

Nhưng thực tình Cường cũng chả có mấy sự lựa chọn: Em không thể bỏ nhà đi lên huyện, lên thành phố mà làm việc được, ai sẽ chăm lo cho gia đình em đây? Mà cũng chẳng ai muốn thuê một cậu thiếu niên làm việc gì cả. Loanh quanh trong xã thì lấy đâu ra nhiều việc, người lớn còn đang thất nghiệp đầy ra, đâu đến lượt em.

 

Nghe chuyện của Cường mà không ai cầm được nước mắt. Làm thế nào mà tất cả những vấn đề đó biến mất đi được đây.

 

Hy vọng duy nhất của Cường bây giờ nằm cả ở cô lợn nái trong chuồng sau nhà. Con lợn và một ít nguyên vật liệu để xây chuồng là sự hỗ trợ của Chương trình phát triển vùng Mai Châu thuộc World Vision Việt Nam cho Cường vì em là một trong 10 MVC (trẻ dễ bị tổn thương nhất) ở xã Ba Khan được chọn tham gia một lớp tập huấn về chăn nuôi.

 

Cường theo lớp tập huấn kéo dài một tuần, học cách chăm sóc lợn, phòng bệnh cho nó, và tất nhiên, làm thế nào để thụ thai cho nó nữa. Với những kiến thức ấy, Cường dồn hết tâm sức vào con lợn, những mong nó lớn khỏe và chóng sinh đẻ.

 

Trồng cây đã đến ngày hái quả. Mới đây cô lợn nái đã đẻ được mấy chú lợn con mà Cường mong rằng nuôi đủ lớn là có thể bán được.

 

Vậy là cuối đường hầm đã có một chút ánh sáng, dù như thế vẫn chưa đủ để Cường dám nghĩ đến việc theo đuổi ước mơ của mình: Em mong trở lại trường lớp, học hết trung học rồi học lên đại học. Em muốn trở thành một bác sĩ, để chữa bệnh cho bố và chăm sóc cho mẹ và em.

 

Nhưng ít nhất bây giờ Cường có thể thực hiện được nguyện vọng lớn nhất của mình: Được ở gần gia đình và lập nghiệp ngay trên mảnh đất quê hương mình.

2.02065 sec| 2217.391 kb